Mưa ngày ấy nhạt nhòa khung cửa nhỏ
Chiều buông dần...Ôi!...thổn thức chơi vơi
Nghe bâng khuâng xao xuyến muốn tìm
Bằng lăng tím khắc lên cây nỗi nhớ...
Cơn gió thoảng đong đưa cành lá biếc
Chiếc lá lìa cành đâu phải bởi mùa thu?
Sương lam nhè nhẹ xuyên khe cửa
Góc nhỏ bâng khuâng tím vẫn chờ...
* * * * * * * * * Hàng cây trước ngõ giờ xanh ngát Giọt nước long lanh mát cánh đồng ...Len lén trong tim hồng một chút Một chút buồn..chút nhớ...chút bâng khuâng...
Đây trang thơ nắn nót viết cả chiều
Nhòe mực tím...cơn mưa chiều trao vội Nét nghiêng nghiêng trong ngăn bàn thầm lặng Giấy ngã màu em nhẩm thuộc từng câu... * * * * * * * * Lời yêu đầu thương nhớ viết trao nhau Cánh hoa tím ép khô vẫn còn đó Chiều hôm ấy đi...về đôi chim nhỏ Tay nắm bàn tay...sẽ không rời...
Thấp thoáng đâu đây liễu rũ nhành
Chim chuyền một cặp nép góc sân
Che nghiêng chiếc lá đầu hai đứa
Rặng liễu nghiêng mình dáng đong đưa...
*
* * * * * * * * * *
Nhớ thật nhiều những buổi chiều mưa
Cánh hoa nhỏ giật mình rơi rất nhẹ Ai khe khẽ sau lưng choàng khăn gió ấm Mơ mộng hoài... không lạnh sao nhỏ ơi! Trên bầu trời từng giọt thánh thót rơi Một chút lạnh em giật mình ngơ ngác Bờ vai rộng ngày nào đâu còn nữa Xa thật rồi...vòng tay ấm yêu thương... * * * * * * * * * * * Nhớ thủa yêu đầu thời gian như lắng đọng
Mưa xóa nhòa miền ký ức phôi phai
Một mình em...lặng lẽ mỗi buổi chiều
Vàng thương nhớ...màu bằng lăng nhuộm tím...
banglangtimtim tháng 09/2009 |
.
Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013
28 muachieudong
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
27 motminh HS
Chiều nay vẫn cứ một mình
Một mình thơ thẩn lặng thinh ra vào
Nhớ sao ngày tháng ngọt ngào
Bâng khuâng không nói lời nào...đắng cay...
Rạn duyên thao thức đêm ngày
Nột trầm lỡ nhịp chân mây cuối trời
Ra vào ôm mảnh không lời
Bể sâu thăm thẳm bến đời sóng đưa...
Người đi chiều ấy cũng mưa
Mi viền giọt nước đong đưa giọt trời
Nhớ nhung xếp lại người ơi!
Bấy nhiêu duyên phận không vơi kiếp người...
Ngồi buồn sao mỉm môi cười
Nhớ ngày xưa ấy năm mười bên nhau
Hai người chung một nỗi đau
Bây giờ chia cắt ai lau lệ sầu?...
Một mình ngồi đếm giọt ngâu
Bâng khuâng chờ đợi nhịp cầu lung linh
Nợ duyên lạc cõi ân tình
Một mình ngơ ngác...bình minh vẫn buồn...
Một mình nỗi nhớ nghìn muôn Trong xanh dòng nước đầu nguồn vấn vương Xôn xao vạt cúc bên đường Bằng lăng cánh tím yêu thương xa rồi!... HS tháng 09 |
Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013
26 moinammotngay 20/11
Em lớn lên từ lời ru của Mẹ Và trưởng thành trong tiếng hát của Cô Lời ru Mẹ ngọt thơm dòng sữa trắng Tiếng hát Cô chan chứa dãi Hoàng Hà...
|
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013
nguoithay
Ngỡ như đó là một tiếng vọng về từ một nơi nào đó xa xăm lắm. Tôi đã lắng nghe bài hát ấy với một chút cảm xúc lạ, một chút tò mò...
Sao?...Giữa dòng đời bương chải bộn bề, cả âm nhạc và tâm hồn con người ngập chìm vào những lo toan, những tính toán áo cơm, lợi danh, chuyện mua bán cả tình cảm lẫn trí tuệ...Lại có những dòng nhạc thảnh thơi nhẹ nhàng đến như vậy...
Âm nhạc làm ta gợi nhớ, có thể dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa...Bài hát đã làm được điều ấy...Tôi lại nghĩ đến những người Thầy ngày xưa của mình. Với những người nghiêm khắc, những người diụ hiền, những người đã khuất, những người đi xa, những người tôi thoáng gặp lại và cả những người tôi chưa từng chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình.
Người Thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung. Ông đã vượt qua bao gian khó, nhọc nhằn, luôn nặng lòng với cuộc sống, với những gương mặt học trò luôn được bàn tay ông nâng niu dìu dắt
Tôi chợt nhớ đến câu hát Mẹ ru năm nào:
"Bồng bồng Mẹ bế con sang
Đò dọc không cấm, đò ngang không chèo
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy Thầy"
Tôi mong sao bài hát thắm đượm nghĩa tình ấy sẽ đến được với mọi người, với những người thành đạt và cả những người vô danh...Để ai...ai...cũng tìm lại được những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, tinh khôi nhất của đời mình...
NGƯỜI THẦY Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhoè trang giấy Để em đến bên bờ ước mơ Rồi năm tháng sông dài gió mưa Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa. Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa Dòng đời từng ngày qua êm đềm rơi mãi Chiều trên phố bao người đón đưa Dòng sông vắng bây giờ gió mưa, Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa. Dù năm tháng vô tình rơi mãi mãi Có hay bao mùa lá rơi Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng Sáng soi bước em trong cuộc đời Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi Vẫn chiêc áo xưa choàng đôi vai Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi Có hay bao mùa lá rơi Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng Sáng soi bước em trong cuộc đời Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, Vẫn chiếc áo xưa choàng đôi vai Thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi Tóc xanh bây giờ đã phai Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy Dõi theo bước em trong cuộc đời Dẫu đếm hết sao trời đêm nay Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi Nhưng ngàn năm Làm sao em đếm hết công ơn người thầy. Bài hát Người Thầy Nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy Ca sĩ Cẩm Ly |
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
cungditimthukhongmuaduocbangtien
Cùng đi tìm thứ không mua được bằng tiền
Thần Chết lắc đầu. - Vậy tôi đưa ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? Anh ta tiếp tục van xin: - Không được. Thần chết vẫn không đồng ý. Anh ta vội nói: - Vậy...tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi. Được không? - Không được. Thần Chết vừa nói vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay. Người đàn ông tuyệt vọng quỳ xuống cầu xin thần chết lần cuối cùng: - Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy. Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng: - Đời sau xin hãy ghi nhớ: "Bao nhiêu tiền bạc của cải quý giá cũng không mua nỗi một ngày". Bạn thấy đó, giá trị của thời gian không nằm ở đồng tiền, giá trị của thời gian nằm ở những năm tháng mà chúng ta đang sống hoài hoang phí. Chúng ta đang đang hoang phí thời gian mình có. Thời gian mà đang đếm ngược, đang trừ dần từng ngày ta bước qua. Trong khi những sĩ tử thi đại học đang trong những ngày thi vất vã, khi những người lao động đang làm việc cật lực trong nhà máy, những cỗ xe, những máy cày đang cật lực kéo trên những cánh đồng... Vậy mà, chúng ta lại ngồi đây, một số người than thở vì tình, một số người khác khóc lóc cho những chuyện nhỏ nhặt... Bạn có biết, tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người chỉ sống được 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những điều tốt đẹp. Nếu giá trị thời gian, tiền không đo đếm được, thì giá trị của cuộc đời, thời gian cũng không đo đếm được. Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, cuộc sống trôi qua cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện đang có cũng vô giá trị về mặt tinh thần... Những kỷ niệm vui, những việc làm có ích, những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, những tháng ngày "lăn lộn" cùng chiến hữu... Đây mới chính lá giá trị đích thực của cuộc sống mà không thứ gì mua được. Bạn sống 20 năm nhưng đối tốt với bạn bè, người thân, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm với một cuộc sống hoài phí. Một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân và người khác. Vậy thì... Hãy đứng lên đi cô gái yêu đơn phương, cô gái thất tình, cô gái bị tình phụ... Tỉnh lại nào cậu học trò nhỏ đang chán đời, đang muốn uống thuốc tự vẫn. Các cô,cậu còn quá nhiều điều để làm hơn là chết một cách vô vị như vậy. Khóc để làm gì, thở than để làm gì?... khi ta còn chưa có những kỷ niệm vui, chưa làm được những điều có ích... Thứ giá trị nhất mà cuộc sống ban tặng cho ta đó là thời gian. Khi ta còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng xin đừng làm những điều vô vị. Bởi lẽ, đồng tiền không mua được thời gian, nên chúng ta phải biết quý trọng chúng, sử dụng chúng một cánh hợp lý. Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân. Chính là thời gian bạn đang sống. Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được chiếc đồng hồ chứ không mua được thời gian. |
Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013
25 thuongvemientrung
Thương lắm miền Trung quê tôi
Người dân lo sợ đứng ngồi không yên
Siêu bão Haiyan vào đất liền
Ngày mười tháng mười một...dân mình hoảng kinh...
Ngày mai bão đến quê mình
Người người lo sợ rối tinh bên đời
Cùng nhau dìu dắt tìm nơi
Bỏ nhà, bỏ ruộng...buông lời trách than...
Chấp tay ta hãy nguyện cầu
Nương tay ông nhé!...Cùng nhau xin Trời
Mây đen tản mạn ra khơi
Bão lũ dừng lại mưa rơi nhẹ nhàng...
Gió ơi!...đừng nhé!...dập dồn
Đừng đưa sóng dập vào bờ gió ơi!
Vòi rồng chuyển hướng ra khơi
Đừng gieo thêm khổ cho người dân ta...
Dân làng nhốn nháo gần xa
Cùng nhau sơ tán mong qua cơn này
Hải âu sợ hãi tung bay
Cùng chung số phận...mai này ra sao!...
|
Mong bão bớt chút xôn xao
Dịu cơn giận dữ ngọt ngào với dân
Đưa nhau về với người thân
Đất mẹ êm dịu thêm phần bình yên...
Ngày 11/11/2013
Bão yên sóng lặng mơn man
Người dân thoát nạn mây ngàn vấn vương
Biển đang dạo khúc nghê thường
Trời cao thấu hiểu yêu thương dân lành...
Bình minh vạt nắng long lanh
Dân làng khắp chốn về nhanh nhà mình
Biển ơi!...mãi mãi yên bình
Sóng đưa thuyền đẩy lung linh chân trời...
Phép màu siêu bão không lời
Chuyển qua miền Bắc khung trời bình yên
Quật đổ nhà cửa liên miên
Bắc Trung đâu cũng là miền yêu thương...
Màn trời chiếu đất dặm trường
Đói no lạnh lẽo trăm đường lo âu
Trời xanh bớt rét xin cầu
Không nơi trú ngụ đâu đâu cũng nhà...
Haiyan siêu bão người ơi!
Philippines hứng trọn kinh hoàng người dân
Tinh thần tương ái tương thân
Xoa dịu mất mát ân cần sẻ chia...
Tôi ơi!...đừng có phân vân
Chiếc lá rách ít nhường phần rách hơn
Người người cùng hiểu một điều
San sẻ một chút...bao nhiêu nụ cười...
Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)