Hoa Giọt Tuyết, theo phương Tây, là loài hoa tượng trưng cho tháng sinh của chị đó nhỏ. Nhỏ biết không, mỗi khi buồn buồn hoặc có điều chi vương vấn, băn khoăn, chị lại lên mạng chơi trò bói hoa của riêng mình. Không phải bói kiểu rứt từng cánh hoa ra rồi đếm "anh đến, anh không đến" như cô gái đi tìm người yêu ở hội chèo làng Đặng của Nguyễn Bính đâu nghe. Chị bói kiểu CF, tức là lên Google, đánh flowers, hay hoa đẹp, hay đại loại gì đó có hoa, và chờ một ngẫu nhiên đưa mình đến với thế giới hoa và các con số tượng trưng của riêng mình. Có lần, khi tìm theo số một (với chị số một là tháng Giêng) chị đã biết một loài hoa có cái tên xinh xinh, hoa Giọt Tuyết.
Nhỏ, người ta bảo hoa Giọt Tuyết - hay hoa Snowdrop - là loài hoa thanh khiết nhưng mạnh mẽ, dám ngoan cường vươn lên từ băng giá để mỉm cười đón ánh mặt trời lấp lánh mùa Đông. Chị không biết các thi sĩ phương Tây có thi vị hóa hình ảnh những bông hoa tuyết tinh tế, mảnh mai như các ẩn sĩ phương Đông chúng ta rung cảm trước hoa đào hay không, nhưng nghe nói khi hoa giọt tuyết cựa mình, lách qua băng cứng và đá lạnh để nhô lên khỏi mặt đất, người ta có thể nghiêng tai nghe thấy tiếng kêu leng keng khe khẽ của những nụ hoa bé như những cái chuông con đang bung cánh trắng vẫy chào ngọn gió cuối Đông. Và từ rừng sâu, khắp không gian bao la sẽ thoảng qua mùi hương như mùi sữa từ đất mẹ ngọt ngào. Chắc có thể đấy là sự thật nhỏ ạ, nên Giọt Tuyết
mới có tiếng latin là Galanthus, trong đó Gala có nghĩa
là Sữa, và Anthus là hoa.
Nè nhỏ, em có biết những truyền thuyết rất đẹp về
hoa Giọt Tuyết?
Nhiều lắm đấy nhỏ. Người Nga có hẳn một câu
chuyện dài mang tên “Hoa Xuyên Tuyết”. Người Đức, người Séc, người Đan Mạch,
người Pháp cũng đều có những câu
truyện cổ tích rất hay dành cho hoa
Giọt Tuyết. Riêng chị,
Riêng chị, chị thích truyền thuyết kể
rằng ngày Adam và Eva bị buộc rời khỏi Thiên đàng là một
một ngày mùa Đông. Lúc
bước những bước chân
trần trên mặt đất nhiều
khổ đau này, Eva đã
đau đớn rơi nước mắt. Nàng khóc cho một thiên đường đã mất,
khóc cho những lạnh lẽo
đang bủa vây khắp nhân
gian… Cảm thương
nàng, Chúa Trời biến
những bông tuyết đang
rơi khắp nơi thành loài
hoa mong manh mang
hình giọt nước
mắt của Eva.
Mỗi một giọt
nước mắt khi
rơi xuống đất
sẽ hóa thành
một cây hoa
Giọt Tuyết.
Khi hoa phủ
khắp nơi cũng
là khi mùa đông
trôi qua và mùa
Xuân trở về. Từ truyền
thuyết này mà Hoa
Giọt Tuyết tượng
trưng cho niềm tin
và hy vọng.
Nhỏ à, em có biết vì sao khi viết cho em, chị không chọn loài hoa mang tên em mà lại chọn Hoa Giọt Tuyết không? Bởi có lần khi thấy em đổi từ tên thật lấy cái nick mang âm hưởng
"Ngày xửa ngày xưa".
Chị đã hỏi và em giải thích "Em mong ước dù cuộc sống có thay đổi hay đau buồn thế nào em vẫn giữ được tình yêu và niềm tin vào những gì tốt đẹp nhất
Giống như những cái "Happy ending" trong truyện cổ luôn hướng con người tin vào sự lương thiện và hạnh phúc sẽ quay về...". Em đã nói như vậy, đúng hông nhỏ? nên chị gửi tặng em loài hoa Giọt Tuyết với nét đẹp thánh thiện, tinh khiết như những giọt nước mắt màu xanh.
Em thấy đó, để có được mùa Xuân, chắc Eva đã phải khóc nhiều, nhiều lắm. Và mỗi chúng ta, chị hay em, “Từ thuở xa xưa trôi theo những bất tận” đều là những nàng Eva bé nhỏ dưới trần gian. Những nàng Eva từ lúc sinh ra đã mang trong mình “Những cánh buồm hoài bão căng tràn”, “Những khao khát phiêu lưu không biết đâu là bờ bến”. Nhưng để sống, để yêu, để thương và đến với mùa Xuân của riêng mình, những nàng Eva đôi khi phải biết tự biến những giọt nước mắt thành hoa tuyết mùa đông …
Và "Hãy bước tiếp con đường mình đã chọn, cho dù con đường ấy không chỉ trải hoa hồng".
Cố lên, em nha.
|
.
.gif)


Hiển thị các bài đăng có nhãn suutam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn suutam. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013
giotnuocmatmauxanh
Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013
nguoithay
Ngỡ như đó là một tiếng vọng về từ một nơi nào đó xa xăm lắm. Tôi đã lắng nghe bài hát ấy với một chút cảm xúc lạ, một chút tò mò...
Sao?...Giữa dòng đời bương chải bộn bề, cả âm nhạc và tâm hồn con người ngập chìm vào những lo toan, những tính toán áo cơm, lợi danh, chuyện mua bán cả tình cảm lẫn trí tuệ...Lại có những dòng nhạc thảnh thơi nhẹ nhàng đến như vậy...
Âm nhạc làm ta gợi nhớ, có thể dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa...Bài hát đã làm được điều ấy...Tôi lại nghĩ đến những người Thầy ngày xưa của mình. Với những người nghiêm khắc, những người diụ hiền, những người đã khuất, những người đi xa, những người tôi thoáng gặp lại và cả những người tôi chưa từng chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình.
Người Thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung. Ông đã vượt qua bao gian khó, nhọc nhằn, luôn nặng lòng với cuộc sống, với những gương mặt học trò luôn được bàn tay ông nâng niu dìu dắt
Tôi chợt nhớ đến câu hát Mẹ ru năm nào:
"Bồng bồng Mẹ bế con sang
Đò dọc không cấm, đò ngang không chèo
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy Thầy"
Tôi mong sao bài hát thắm đượm nghĩa tình ấy sẽ đến được với mọi người, với những người thành đạt và cả những người vô danh...Để ai...ai...cũng tìm lại được những khoảnh khắc hạnh phúc nhất, tinh khôi nhất của đời mình...
![]() NGƯỜI THẦY Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhoè trang giấy Để em đến bên bờ ước mơ Rồi năm tháng sông dài gió mưa Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa. Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa Dòng đời từng ngày qua êm đềm rơi mãi Chiều trên phố bao người đón đưa Dòng sông vắng bây giờ gió mưa, Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa. Dù năm tháng vô tình rơi mãi mãi Có hay bao mùa lá rơi Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng Sáng soi bước em trong cuộc đời Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi Vẫn chiêc áo xưa choàng đôi vai Thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi Có hay bao mùa lá rơi Thầy đã đến như muôn ngàn tia nắng Sáng soi bước em trong cuộc đời Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, Vẫn chiếc áo xưa choàng đôi vai Thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi Tóc xanh bây giờ đã phai Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy Dõi theo bước em trong cuộc đời Dẫu đếm hết sao trời đêm nay Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi Nhưng ngàn năm Làm sao em đếm hết công ơn người thầy. Bài hát Người Thầy Nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy Ca sĩ Cẩm Ly |
Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013
cungditimthukhongmuaduocbangtien
Cùng đi tìm thứ không mua được bằng tiền
Thần Chết lắc đầu. - Vậy tôi đưa ngài một nửa. Ngài cho tôi nửa năm nữa, được không? Anh ta tiếp tục van xin: - Không được. Thần chết vẫn không đồng ý. Anh ta vội nói: - Vậy...tôi xin giao hết của cải cho Ngài. Ngài cho tôi một ngày thôi. Được không? - Không được. Thần Chết vừa nói vừa giơ cao chiếc lưỡi hái trên tay. Người đàn ông tuyệt vọng quỳ xuống cầu xin thần chết lần cuối cùng: - Thế thì Ngài cho tôi một phút để viết chúc thư vậy. Lần này, Thần Chết gật đầu. Anh run rẩy viết một dòng: - Đời sau xin hãy ghi nhớ: "Bao nhiêu tiền bạc của cải quý giá cũng không mua nỗi một ngày". Bạn thấy đó, giá trị của thời gian không nằm ở đồng tiền, giá trị của thời gian nằm ở những năm tháng mà chúng ta đang sống hoài hoang phí. Chúng ta đang đang hoang phí thời gian mình có. Thời gian mà đang đếm ngược, đang trừ dần từng ngày ta bước qua. Trong khi những sĩ tử thi đại học đang trong những ngày thi vất vã, khi những người lao động đang làm việc cật lực trong nhà máy, những cỗ xe, những máy cày đang cật lực kéo trên những cánh đồng... Vậy mà, chúng ta lại ngồi đây, một số người than thở vì tình, một số người khác khóc lóc cho những chuyện nhỏ nhặt... Bạn có biết, tuổi thọ trung bình của người Việt là 70 năm. Nhưng trong 70 năm ấy có người sống trọn nhưng không để lại thứ gì cho đời. Có người chỉ sống được 30 năm nhưng lại để lại tất thảy những điều tốt đẹp. Nếu giá trị thời gian, tiền không đo đếm được, thì giá trị của cuộc đời, thời gian cũng không đo đếm được. Mục đích của câu chuyện này là nhấn mạnh cách sử dụng cuộc sống. Dù cả đời bạn làm việc cật lực để kiếm tiền, nhưng bạn không biết cách sử dụng chúng cho những điều tốt đẹp, cuộc sống trôi qua cũng là vô ích. Bạn sẽ không để lại điều gì đẹp đẽ cho đời. Khối tài sản hiện đang có cũng vô giá trị về mặt tinh thần... Những kỷ niệm vui, những việc làm có ích, những năm tháng hạnh phúc bên người thân, bạn bè, những tháng ngày "lăn lộn" cùng chiến hữu... Đây mới chính lá giá trị đích thực của cuộc sống mà không thứ gì mua được. Bạn sống 20 năm nhưng đối tốt với bạn bè, người thân, làm những việc có ích cho đời, còn hơn sống 70 năm với một cuộc sống hoài phí. Một mình cô độc giữ khư khư khối tài sản, hoặc làm những việc ngốc nghếch tổn hại đến bản thân và người khác. Vậy thì... Hãy đứng lên đi cô gái yêu đơn phương, cô gái thất tình, cô gái bị tình phụ... Tỉnh lại nào cậu học trò nhỏ đang chán đời, đang muốn uống thuốc tự vẫn. Các cô,cậu còn quá nhiều điều để làm hơn là chết một cách vô vị như vậy. Khóc để làm gì, thở than để làm gì?... khi ta còn chưa có những kỷ niệm vui, chưa làm được những điều có ích... Thứ giá trị nhất mà cuộc sống ban tặng cho ta đó là thời gian. Khi ta còn chưa làm được gì có ích cho đời, thì cũng xin đừng làm những điều vô vị. Bởi lẽ, đồng tiền không mua được thời gian, nên chúng ta phải biết quý trọng chúng, sử dụng chúng một cánh hợp lý. Đừng vì một người, một vài lời nói, mà làm những điều vô tri, đánh mất thứ quý giá của bản thân. Chính là thời gian bạn đang sống. Hãy nhớ rằng: Tiền có thể mua được chiếc đồng hồ chứ không mua được thời gian. |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
EMOTICONS [URL]COMMENT
























































